"Mật thư lưu động" là một danh từ đặc trưng của ngành tình báo. Với CIA, "mật thư lưu động" là một mắt xích quan trọng bậc nhất trong chuỗi thực thi nhiệm vụ tình báo.
Năm 1973, nhận thấy nhiều thông tin tuyệt mật của chính quyền Sài Gòn "lọt" vào Trung ương Cục miền Nam, Phủ Đặc ủy Trung ương Tình báo Việt Nam Cộng hòa (VNCH) nghi ngờ trong hệ thống chính quyền có điệp viên của ta nên tung người đi truy lùng.
![]() |
| Chân dung nữ giao thông điệp báo Ba Tơ trong thời gian hoạt động. |
Suốt 2 năm theo dõi, cho đến ngày 30/4/1975, hồ sơ của chiến dịch này vẫn còn bỏ trống. Ai là "mật thư lưu động" của nhận vật này?
Đó là một người phụ nữ hiền lành, chất phác có tên là Nguyễn Thị Xuân Hương, sinh năm 1935. Mọi người thường gọi bà bằng cái tên thân mật là bà Bảy. Trong lưới điệp báo bà có mật danh là “Ba Tơ”.
Bà trở thành "mật thư lưu động" (ta gọi là giao liên mật) như một sự tình cờ của cơ duyên. Cơ duyên đó đến trong lúc bà đang rơi vào hoàn cảnh cơ cực nhất của cuộc đời. Đó là năm 1971, người em trai út bị địch bắt giam ở Thủ Đức. Bà và 3 người em gái thay nhau thăm nuôi hàng tuần.
Thời điểm này, Sáu Thảo, một nữ cán bộ điệp báo Ban An ninh T4 (tức nữ Anh hùng lực lượng vũ trang, Đại tá Công an Nguyễn Thị Thảo) được giao nhiệm vụ đi từ căn cứ Cồn Cò (một địa danh giáp biên giới ở Hồng Ngự, Đồng Tháp) vào Sài Gòn để bắt liên lạc với một điệp viên cao cấp của ta cài cắm trong hàng ngũ địch.
Khi đi trên sông Hồng Ngự, Sáu Thảo phải vượt qua một trạm gác nổi của cảnh sát. Do có chỉ điểm, Sáu Thảo bị địch bắt. Tuy nhiên, chúng chỉ biết Sáu Thảo là "cán bộ Việt Cộng" nhưng không biết bà thuộc bộ phận nào.
Địch di lý bà về Nha Cảnh sát Đô thành Sài Gòn. Dù bị tra tấn dã man, Sáu Thảo vẫn một mực không nhận mình là Việt Cộng. Không có chứng cứ đưa ra tòa, địch đưa bà về giam ở trại Thủ Đức.
Quan sát những người "tù Cộng sản" và nhận thấy người tù Nguyễn Văn Lợi thường xuyên có người chị đến thăm nuôi. Sáu Thảo tháo chiếc đồng hồ đeo tay nhờ người này trao tận tay cho một người nhà ở Bình Dương. "Người chị" này, tức Xuân Hương cảm thương người nữ tù, nhận lời chuyển giúp chiếc đồng hồ chứ không biết đó là một chuyến giao liên tín hiệu của nghiệp vụ tình báo.
Sau khi rời nhà tù, Xuân Hương đạp xe lên Bình Dương trao chiếc đồng hồ của Sáu Thảo đến tận tay người nhận. Nhận được chiếc đồng hồ, hiểu chuyện gì đã xảy ra, người này (một cơ sở điệp báo) báo tin cho Ban An ninh T4. Đó là chuyến giao liên "vô tình" đầu tiên của “mật thư lưu động” Xuân Hương.
Mấy tháng sau, do không đủ chứng cứ buộc tội, Sáu Thảo được trả tự do. Sau khi ra tù, bà trở về căn cứ nhận nhiệm vụ.
Thời điểm này, Ban An ninh T4 tăng cường công tác nắm tình hình nội bộ địch tại Sài Gòn, bà Sáu Thảo phải tuyển dụng thêm lực lượng. Chợt nhớ đến người phụ nữ chuyển đồng hồ giúp mình trong thời gian bị cầm tù, Sáu Thảo lần tìm đến tận nhà.
Đêm đó, cảnh sát đột ngột khám xét nhà. Giữa căn nhà trống hoác chỉ có chiếc tủ quần áo 2 cửa là nơi kín nhất, bà Sáu Thảo trốn vào đó đứng và cầm chắc bị bắt lần nữa. Tuy nhiên, nhờ tài ứng biến nhanh nhẹn của chị em Xuân Hương, bọn chúng không nghi ngờ chiếc tủ và bỏ đi sau khi khám xét chiếu lệ. Ngay hôm đó, bà Sáu Thảo quyết định tuyển dụng Xuân Hương vào lực lượng bí mật với vai trò "mật thư lưu động".
Sau khi hướng dẫn nhanh một số kỹ năng hoạt động bí mật như: Phương thức sử dụng ám hiệu, tín hiệu, mật khẩu… khi giao nhận tài liệu, Sáu Thảo đưa Xuân Hương đi thử một chuyến giao liên chuyển thư từ Sài Gòn về Gò Dầu, Tây Ninh.
![]() |
| Bà Ba Tơ (thứ ba từ trái qua) chụp ảnh lưu niệm cùng cụm điệp báo. |
Chuyến đi trót lọt, bà Xuân Hương chính thức trở thành điệp viên có bí danh là Ba Tơ nhận nhiệm vụ giao và nhận tài liệu giữa một điệp viên cao cấp của ta có bí danh là Út, đang ẩn trong vai một chuyên viên cao cấp trong Dinh Độc lập đến một hộp thư mật trung gian ở Tây Ninh để đưa vào căn cứ An ninh T4.
Điều khó nhất trong việc di chuyển những tài liệu tuyệt mật vào căn cứ là vượt qua hàng chục trạm kiểm soát gắt gao của địch. Để vượt trạm, nhiều khi Ba Tơ phải dắt theo 2 đứa con nhỏ, giả làm người ăn xin lê la hoặc bán dạo "hàng la". Mỗi tuần một chuyến, có khi mỗi ngày một chuyến, bà luôn hoàn thành nhiệm vụ mà chưa từng bị "bể" lần nào suốt từ năm 1971 đến 1975.
Năm 1974, "đánh hơi" được nhà bà thỉnh thoảng có bóng dáng một phụ nữ lạ (tức bà Sáu Thảo), đám cảnh sát mua chuộc hàng xóm theo dõi. Để xóa tan nghi ngờ của cảnh sát lẫn hàng xóm, bà bí mật đón một phụ nữ họ hàng ở quê mắc bệnh tâm thần về Sài Gòn để chữa bệnh.
Quả nhiên, ngay trong đêm, đám cảnh sát ập tới khám xét nhà bắt nóng "nữ Việt Cộng". Chúng đã bị một cú hố to khi nhận ra "kẻ tình nghi" là một người bị bệnh tâm thần. Từ đó, chúng không còn quấy rầy căn nhà nghèo xác xơ có nuôi một người bệnh tâm thần nữa.
| Cha bà Xuân Hương là một nhà buôn giàu có nhưng đông con ở Gò Công. Năm 13 tuổi, mẹ bà mất, cha buồn phiền suy sụp lại gặp cảnh chiến tranh nên gia đình dần khánh kiệt. Năm 1967, chồng chết, bỏ lại bà với 2 đứa con nhỏ. Bà đưa các con về Sài Gòn lánh nạn. Bà trở thành chị cả nuôi 4 đứa em và 2 đứa con nhỏ. Sau khi giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, bà Nguyễn Thị Xuân Hương tiếp tục làm công tác hậu cần thuộc PA16 của Sở Công an TPHCM. Năm 1983, mang hàm trung úy, bà xin nghỉ hưu trước thời hạn do sức khỏe không đảm bảo. Hiện giờ bà sống cùng người con gái bị bệnh tâm thần, vợ chồng người con trai út và 3 đứa cháu nội ở chính ngôi nhà năm xưa tại phường 4, quận 8, TPHCM. |
Báo Công an Nhân dân
.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét