thơ của Ngô Văn Phú
Cầu trăng ai bắc đêm mười sáu
Ai giát vàng lên mỗi bước chân
Trăng ẩn sau mây, trăng lại hiện.
Vầng trăng lấp ló giữa mây vần.
Cầu trăng ai bắc đêm mười sáu
Trăng sáng hình lên chiếc đĩa vàng
Những hàng tre trong đêm tĩnh mịch
Cũng ánh trên hình mái tóc trăng
Cầu trăng ai bắc đêm mười sáu,
Ai nỡ rung cây, trăng rụng xuống cầu
Tôi vội bắc gầu sòng cố tát,
Vớt vầng trăng chìm tít dưới dòng sâu…
Vầng nón trắng
Tháng ba xoài trổ dồng dồng
Chào mào, chim chích phải lòng hoa xoan.
Cỏ non dẫn lối vào làng
Chồi xuân thắp sáng cành bàng khẳng khiu.
Nhớ thì như nhể như khêu,
Trăng còn ẩn hiện như trêu như đùa
Yêu nào có tính được thua
Cái vầng nón trắng có thừa chênh chao…
Người đâu gặp mặt chẳng chào
Đi ngang cửa Phật không vào thắp nhang.
(nguồn:VănVN.net)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét