thân tặng nhà thơ Nguyễn Văn Chương
Ngày vui thường đi nhanh, tết Nguyên Đán
Mậu Tuất trôi qua mau, thời gian nghỉ đã hết . Bọn học trò chúng tôi về trường
tiếp tục học tập . Ngày ấy toàn tỉnh chỉ có ba trường cấp hai ( nay là phổ
thông cơ sở ) và duy nhất một trường cấp ba . Hầu hết học sinh đều phải đem gạo tiền đi ở trọ xa nhà để học .
Thời đó các ông bà chủ nhà không lấy tiền trọ , cũng chẳng ai đề cập việc này .
Chủ nhà coi chúng tôi như con cháu …Một
tối sau khi đã làm bài xong .Trời mưa phùn se se lạnh , anh Nguyễn Văn Chương (
nay là nhà thơ Nguyễn Văn Chương ) sang
nhà trọ của tôi chơi . Bác chủ nhà đãi ấm chè xanh . Vừa uống trà vừa nói
chuyện học hành . Anh học trên tôi , nên tôi nhờ anh giảng cho vài bài khó …
Rồi anh đọc thơ Nguyễn Bính :
…Đêm ấy mưa xuân lất phất bay
Hoa xoan từng lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Nghe nói thôn Đoài hát tối nay …
Đọc
xong bài thơ , anh bảo tôi : Tớ và cậu thư giãn bằng cách xứng họa thơ với đề
là Tiền và anh đọc luôn :
Thứ sáu tuần nay tớ
hết tiền
Tôi họa tiếp :
Phải đi mượn gạo mấy bữa liền
Anh Chương : Nhìn vào hũ muối ôi đã nhẵn
Tôi :
Mó đến chai tương lại phát phiền
Anh Chương : Mực cạn dầu hao càng nhăn nhó
Tôi : Tiền hết gạo không tưởng đến điên
Anh Chương : Chạy vạy làm sao qua thứ bảy
Tôi : Đến chiều chủ nhật mới có tiền
Bài thơ hoàn tất chúng tôi thấy vui vui .
Bỗng nhiên bác chủ nhà là thày giáo từ thời Tây hỏi : Các cháu làm thơ gì vạy ?
Tôi đáp lời bác chủ nhà : Dạ thơ Đường ạ
Bác nói tiếp : Tình , ý , Tứ thì được , về niêm luật thì chưa ổn .
Anh Chương im lặng , còn tôi chống chế : Thơ Đường theo kiểu học
trò bác ạ ( thật ra lúc đó tôi nghĩ đây là bài thơ Đường hay) . Bác chủ nhà ôn
tồn dạy bảo : Đã là thơ Đường tất phải giữ đúng niêm luật. Học trò lại cần phải
giữ dúng phép tắc . Nay, còn là học trò niêm luật văn thơ đã vậy , mai sau Luật
Đời sẽ sao đây . Ông nói tiếp : Cách ứng xử đôi khi quyết định thành công hay
thất bại của một người trong cuộc sống . Cậu Chương sau này cuộc sống sẽ tốt hơn
cậu .Vì biết lắng nghe nên không biện bạch . Cậu sẽ gặp nhiều trắc trở trong
cuộc đời . Nếu như cậu không biết lắng nghe những lời từ người khác , cho dù đó
là lời chê bai rất nghịch nhĩ . Cậu có biết không câu tôi hỏi là hỏi cậu Chương
, người đề xướng họa thơ .Vả lại cậu Chương học trước cậu , lẽ thường là hiểu
biết hơn cậu . Chương chưa kịp lên tiếng trả lời, cậu đã giành quyền “ nói hộ”
cậu ấy . Lắng nghe để hoàn thiện mình , để cải thiện các mối quan hệ với người
khác. Đừng bao giờ quên câu : “ Nói hay không bằng nghe giỏi ” . Sau đó ông
thấp giọng như thì thầm : Cháu ơi, cuộc đời đầy gai chướng . Đâu có bằng
phảng , đâu có đơn giản như luật thơ
Đường . Cháu hãy nhớ những gì bác nói hôm nay …Anh Chương lúc này mới lên tiếng
: Cháu cảm ơn những lời dạy của bác . Còn tôi đứng lặng như “Từ Hải … ” . Kể
cũng lạ sau buổi tối hôm ấy bác chủ nhà quan tâm tôi hơn , dạy tôi nhiều điều
.Ông chẳng nói ra nhưng tôi cảm nhận được tình thương của ông cho tôi .
Ông giáo
đã quy tiên vào ngày này ba mươi tám năm trước . Đêm nay tôi bày hương hoa , trái
cây lên bàn thờ phụ thân . Cầm nhang trên tay,
lòng bồi hồi tôi khấn nguyện : Tâm Hương này con xin gửi đến vong Hồn
phụ thân và bác Đào Văn Tiến , cầu mong hai người cha an lạc trong thế giới
vĩnh hằng . Đã năm mươi tư năm . Lời dạy của bác , con vẫn mang theo trong đầu
từ ngày ấy đến nay . Con coi đó là một phần hành trang không thể thiếu trên
đường đời đầy bất trắc . Bác ơi , có lẽ do Vận Mệnh đẩy đưa, nên trước đây có
những lúc rất quan trọng , quyết định cuộc đời cần nhớ lời dạy của bác để bình
tâm ứng xử cho đúng thì con lại quên …
Quy Nhơn đêm 05 tháng 11 năm 2012
Lưu Xuân Thanh
Lưu Xuân Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét