thơ Phạm Mạnh Hiên
tặng ttth
tặng ttth
và lúc nào đó
tôi nghe ra em trong tiếng nói
một căn phòng độc thoại
tôi duỗi ra
hình thể thời gian
trong khoảng không
ở chân trời sương mù
ở lớp mạng nhện ký ức
những vòng tròn tôi mơ
lăn đi thứ ánh sáng gầy guộc
không còn khoảnh khắc nào khác
bên kia khuôn mặt mê lộ
tôi xua biến ảo ngủ đông
trên đôi mắt trắng mặt nạ
trên trang giấy lạc màu xé toạc
tôi nghiêng xuống con đường đêm
đất chiếm hữu
(tienve.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét